Nàng Lọ Lem tuổi 40

Cuộc sống luôn hiển hiện những điều bất ngờ, những tình huống khó lường trong đời. Chị cũng không ngờ có một ngày mình lại được yêu và nâng niu bởi một người đàn ông tuyệt vời như anh !

Sếp 57 tuổi. Bà xã sếp 50. Cả hai đương nhiệm chức danh hiệu trưởng hai trường Cao đẳng có tiếng tại Hà Nội.

Trong ngành giáo dục thì sếp có tên tuổi hẳn hoi. Là dân toán Lomonosov cùng lớp cùng khóa với những cây Toán kỳ cựu đẳng cấp Quốc tế của Việt Nam. Từng kinh qua quản lý các trường ĐHQG trước khi hưu trí và tạm thời công tác tại trường tư nhân.

Chị, single mom từ Bắc Ninh lên Hà Nội làm lụng suốt 13 năm nuôi đứa con gái bé bỏng sau khi rời khỏi tên chồng nát rượu thích đánh vợ mắng con. Chị trọ ở một căn phòng nhỏ trong khu lao động nghèo cùng những người tứ xứ tụ tập về Hà Nội, bươn chải quanh năm, chỉ chực cái Tết mới thu xếp được về quê mua dăm cái áo, vài cặp nước ngọt, vài túi bánh quy làm quà cho gia đình…

Chị làm tạp vụ ở trường của sếp. Công việc cũng đơn giản, lau chùi văn phòng, trà bánh, chăm chút lọ hoa, lau bàn họp và những việc lặt vặt khi có yêu cầu.

Chị làm việc cùng với sếp đã 6 năm. Chị gần như biết nhận diện cả sự khó chịu, bực dọc hay cái mệt mỏi của sếp chỉ qua ánh mắt, nét mặt.

Có một hôm sếp làm việc xuyên buổi trưa, không đi ăn cơm như thường lệ. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chị lại mang phần cơm đem theo của mình lên phòng họp mời sếp. Sếp cũng bất ngờ nhưng không từ chối, cứ chăm chú làm việc với máy tính và không nhìn ngó gì phần cơm.

Chiều hôm đó sếp gọi xuống phòng tạp vụ kêu chị lên, trả cái hộp được rửa sạch sẽ và nói ‘’Cảm ơn cô Ly nhé, cơm rất ngon, cô mua chỗ nào, sau này đặt cho tôi mỗi ngày nhé!’’

Nói thế rồi rồi sếp đi, chị thấy vui vui nhưng chẳng biết niềm vui đó gọi tên là gì.

Từ ấy, mỗi ngày chị đều nấu 2 phần cơm, một cho mình và một cho sếp. Hàng tháng sếp vẫn gửi đủ tiền cơm cho chị, có lẽ chẳng biết cơm đó là do chính tay chị nấu.

Có lần, sếp ốm mấy ngày, mất giọng, đi làm uể oải, chị còn chuẩn bị cả quất ngâm, trà gừng chai chai lọ lọ cho sếp; ngày nắng chị còn chuẩn bị trà xanh…

Sếp có lẽ thấy hơi lạ về phần ‘’cơm trưa’’ của mình nên đã hỏi chị, chị trả lời thành thật là trước giờ cơm trưa là cơm mình làm.

Sếp thấy vui !

Từ ấy, sếp đùa ‘’cô thành chị nuôi của tôi mất rồi!’’, chị cười, ửng đỏ gương mặt người đàn bà 40.

Vợ sếp thỉnh thoảng ghé trường gặp gỡ sếp và các đồng nghiệp. Đó là người đàn bà đứng tuổi, mập mạp, sắc sảo, quảng giao, có tầm nhìn trong điều hành quản lý. Ngay chính sếp cũng phải nhiều lần tham mưu chiến lược từ vợ mình trong công tác của cơ quan.

Hai cô con gái sếp, một đã lấy chồng, một đang du học. Sếp và vợ cứ hết giờ làm việc là lại ở lại cơ quan, thêm 1 vài tiếng để đánh giá về các đề án mới, xem xét các chương trình hợp tác và xem lại bảng tổng kết báo cáo hàng tuần của cơ quan.

Chị thì tầm 6h mới xong việc, nhưng gần đây, hễ chị thấy phòng sếp còn sáng đèn thì chị cũng nấn ná, con bé gái ở nhà thì tự đi học về lại hâm cơm, ăn xong lại đạp xe đi học thêm.

Hôm nay, chị thấy phòng sếp tắt đèn tầm 6h30, chị cũng nhìn sơ qua rồi có chút yên tâm mà đi thu xếp đồ đạc để về nhà. Đi ngang nhà vệ sinh thì chị chợt nhớ chiều nay có 2 phòng wc sắp hết giấy, nếu chị không bỏ vào thì sáng mai ai vào sớm thì không có giấy mà dùng. Thế là tiện tay chị mang 2 lõi giấy mới vào bỏ trong toilet. Chị đi ngang tấm gương, bất giác thững người lại nhìn mình trong gương.

Nét đàn bà vẫn phảng phất dù thanh xuân đã qua rất lâu, mái tóc đó bao nhiêu năm nay không ai vén, đôi má đó chỉ duy nhất cô con gái nó thơm hàng ngày, quanh năm chẳng mùi nước hoa, đôi tay không hề biết đến lotion mỗi tối như các chị em, các bà… Chị rơm rớm nhìn mình…

Đang lúc định quay lưng thì chị giật nảy mình nghe tiếng mở cửa phòng. Hóa ra sếp còn ở trong đó. Sếp cũng giật mình không kém chị. Cả hai ngượng ngượng. Chị hỏi nhỏ ‘’Sếp chưa về sao ạ?’’

Sếp ừ, có vài việc đau đầu nên ngồi suy nghĩ một hồi, mới quyết định xong, giờ mới về. Sao cô chưa về ?
Chị hơi lúng túng trước câu hỏi này. Chị bảo ‘’dạ tại em luôn về…sau sếp!’’

Sếp cười, nụ cười thật méo mó…
‘’Có người đàn bà hay về sau tôi, chỉ vì tôi chưa về; và có một người chẳng bao giờ chờ tôi ở nhà!’’

Chị rưng rưng thương cảm trước câu nói của sếp, dù chưa hiểu nội tình gì.

Rồi sếp xuống gọi tài xế đi về, chị cũng về, trên đường chị miên man suy nghĩ, thấy thương sếp lắm vì câu nói nghèn nghẹn kia…

Mấy hôm sau sếp đi công tác bên Mỹ 2 tuần, tham quan hệ thống giáo dục bang California, để ký kết chương trình hợp tác giữa 2 trường College.

Trong thời gian sếp đi công tác, chị thấy lòng mình trống vắng lạ thường. Sáng sớm không được vào phòng sếp để lau chùi dọn dẹp, không được mang cơm trưa, dù sếp vẫn đưa tiền vào đầu tháng cho chị, sếp tinh tế tới mức thường đưa vào giữa kỳ lương của cơ quan, để chị có thể dùng chi tiêu lúc chưa đến kỳ phát lương định kỳ.

Giữa tuần đầu tiên sếp nhắn tin cho chị, số lạ lắm, toàn những con số 000 dài thoòng, nội dung : Ở nhà không việc gì chứ? Cô khỏe không? Cô có dùng Skype không?

Chị không biết trả lời ra sao vì chị không sử dụng điện thoại thông minh, chỉ dùng cái điện thoại Samsung đời cũ, mua lại từ một của hàng gần nhà để tiện liên lạc mọi người. Nên dù muốn nhắn tin, chị cũng im re không đáp, chị sợ tốn tiền trong điện thoại vì nghe đồn nhắn tin nước ngoài tốn kém lắm.

Hai ngày, rồi ba ngày. Sếp không nhắn nũa, chị thấy nao nao lòng…

Tối nọ, rất khuya, chị bỗng nằm thao thức nhớ… sếp ! Người đàn ông lịch lãm sắp 60 tuổi, sếp phong độ, hài hước với nhân viên và bảnh bao trước các cô trong cơ quan dù hơn họ rất nhiều tuổi.

Nằm thiu thiu thì chị thấy số 000 gọi, đồng tử chị giãn ra, lòng chị cũng giãn ra mấy phần… Sếp hỏi han này nọ và đùa, mấy hôm không gặp cô Ly tôi thấy đời thiếu vắng hẳn. Đang mong về nhanh để được ăn cơm cô nấu đây!

Loanh quanh vài câu thì sếp đi làm, trái múi giờ nên chị dứt điện thoại là buông ra ngủ ngon, trong giấc ngủ chị còn giữ nụ cười, có lẽ chị trẻ ra gần 5-7 tuổi cũng nên!
Những ngày sau đó ngày nào sếp cũng gọi chị, khi thì nhờ chị mở cửa phòng, đọc giùm mấy con số trên tài liệu sếp để trên bàn, khi thì nhờ chị chuẩn bị thay vài loại trà trong phòng, tưới cái cây…

Một sáng nọ, lúc chị đang bê đống tài liệu bên công ty in giao cho trường lên phòng giáo viên, chị nhận được tin nhắn ‘’Tôi nhớ em!’’ từ sếp. Chị suýt vứt đống sách xuống sàn thang máy…

Hai ngày trước khi về, đêm nào sếp cũng gọi chị gần 2 tiếng đồng hồ, chỉ nói mấy câu vu vơ về môi trường sống bên đó, và tình trạng gia đình sếp đang ly thân. Sếp và vợ không tìm thấy tiếng nói chung…

Chị thấy vui vẻ lẫn lo âu…

Rồi sếp về.

Sáng nay chị đi làm thấy háo hức hơn thường lệ, chị mặc bộ đồng phục cơ quan được ủi phẳng sạch sẽ, mái tóc được búi gọn gàng, mặt chị tươi tắn như lọ hoa vực dậy sau bao nhiêu ngày thiếu nước…

Sếp sau khi công tác về thì lại lao vào những cuộc họp không ngưng, trưa chào chị qua quýt rồi lại xử lý mớ giấy tờ tồn đọng, ký tên cả chồng văn bản hai tuần đi vắng. Chị hơi hẫng vì không được sếp niềm nở như mấy câu nhớ mong trong điện thoại…

Tối đấy chị thấy sếp cắm cúi làm việc trong phòng nên chị lặng lẽ ra về trước, đang hành lang tối om vì tắt điện thì chị nghe tiếng chân vội vội đằng sau.

Chị quay lại thì thấy sếp gọi ‘’Ly’’

Sếp tiến nhanh phía chị, hai người đối diện nhau 6 năm qua mà như lần đầu gặp gỡ…
Chị cứ thừ người chẳng biết làm gì… Bỗng sếp ôm chầm lấy chị, đặt lên môi nụ hôn thèm khát hai tuần qua…

Sau đêm định mệnh đó, chị thấy đời thênh thang vì yêu và được yêu.

Và việc gì đến cũng đã đến, sự thân thiết của chị với sếp không qua mắt được một số cô giáo viên trẻ tinh ý, cũng mồi chài sếp mỗi ngày mà sếp chẳng quan tâm.
Các cô giáo trẻ ấy ngầm báo với bà xã sếp về sự bất thường này, dù họ chưa có chứng cứ gì về tội sếp ngoại tình.

Giờ cơm trưa nọ, vợ sếp đến cơ quan. Bà ấy gọi chị lên và nói chuyện cùng với sếp. Cơn ghen tuông bộc lộ rõ hẳn trên gương mặt đàn bà.

Bà ấy xúc phạm chị bằng nhiều từ ngữ khó nghe, sếp chỉ nói là ‘’về nhà mình nói chuyện, đây là cơ quan!’’

Do cũng là người có vị trí trong xã hội, bà ấy như sực tỉnh nhớ đây là đâu, nhưng ánh mắt hằn học bà ấy ném về phía chị, làm chị oặt đi, mềm nhũn ra như bún vì không biết phải phán kháng như thế nào, hay đúng hơn là không thể phản kháng.

Rồi vài tuần sau đó sếp ít nói hẳn. Gặp chị sếp cũng lẳng lặng không nói gì thêm. Chị thấy buồn lắm, đêm nào cũng khóc. Đứa con gái tinh ý nó nhận ra ngay. Con bé vốn thương mẹ rất mực vì biết mẹ vì nó mà vất vả bao năm. Nó bảo : nếu mẹ yêu thương ai, con sẽ gọi chú ấy là ba, mẹ hãy sống thật vui mẹ nhé!

Chị hạnh phúc vì câu nói của con nhưng cũng hoang mang tủi phận. Chị đâu thể nào lấy sếp được…

Rồi chị nộp đơn thôi việc, chị dằn vặt mãi mới đưa ra được quyết định này. Ngày chị lên phòng nhân sự, sếp đi ngang nhìn thấy có lẽ đã hiểu ra.

Trưa đó sếp gọi chị vào phòng. ‘’Em định bỏ anh đi thật sao?’’

Nước mắt chị tuôn thành dòng, nghẹn đến mức không nói nên lời, vì chị biết mình yêu sếp, chị chẳng muốn rời xa người đàn ông này, đế cả giấc mơ chị cũng mơ được áp má lên chiếc sơ mi thoảng nhẹ mùi nước hoa đắt tiền ấy…

Nhưng chị phải ra đi để tránh tiếng đàm tếu lao xao giữa những người trong trường.

Ngày chị vào làm hộ lý cho một bệnh viện Quốc tế, chị thấy lòng thanh thản hẳn vì rời xa nơi vẫn xì xào, nhìn ngó soi mói mình mỗi ngày kia. Nhưng lòng chị thị ray rứt vì nhớ sếp. Mỗi giờ cơm trưa chị ngồi múc từng muỗng cơm mà lòng nặng trịch… không biết giờ này sếp ăn cơm chưa? Hôm nay sếp thế nào? Vui buồn? hay mệt mỏi?

Sếp cũng nhớ chị lắm. Ăn được mấy tuần cơm ở quán café gần trường thì sếp gọi chị, mời chị đi ăn tối.

Một khách sạn 5 sao cạnh Hồ Gươm. Trong đời chị chưa từng được ăn tối ở nơi sang trọng như vầy, chị thấy bỡ ngỡ lắm. Chị ngồi ăn chậm rãi từng thìa một, ngồi gượng gạo sử dụng các loại dao nĩa khác nhau…sếp cứ nhìn chằm chằm phía chị bằng ánh mắt nhẹ nhàng đầy vị tha, thương cảm.

Rồi sếp nói nhẹ : anh ly hôn rồi! Vợ anh đã có người đàn ông khác từ lâu, anh cố chịu đựng nhưng không thể. Em cho anh cơ hội được ăn cơm em nấu nhé !

Chị như bừng tỉnh sau câu nói của sếp. Chị im lặng, nước mắt chảy dài…

Đêm đó chị cùng sếp đi bộ quanh hồ, trời vào thu mát mẻ, những đứa trẻ đùa vui bên người thân, những người già đi bộ thong thả bên hồ.

Chị nhìn bên cạnh, sếp hai tay đút túi quần, ánh mắt 60 vẫn rực rỡ yêu thương, bình yên và đầy sự chở che.

Con gái gọi chị : nó biết mẹ hẹn hò vì chiều nay nó thấy mẹ lấy chai nước hoa mini của nó xịt xịt sau gáy. Nó chúc mẹ đi chơi vui vẻ. ”Con đang ở nhà với dì Nhi, mẹ yên tâm mẹ nhé !”

Chị mỉm cười, thấy cuộc đời thật đáng sống làm sao!

 

 

Nguồn: baohoahaudoanhnhan.vn